Đường phố của tôi, cuộc sống của tôi

Câu chuyện của chúng tôi
14/07/2021

© Trần Quỳnh Giang

Năm 2021, chương trình HCA đã khởi động Chiến dịch “Đường phố của tôi” nhằm thấu hiểu những trải nghiệm, quan điểm và ý kiến của những người trẻ tuổi khi phải sống trong tình trạng giãn cách xã hội kéo dài, cùng với việc học trực tuyến và không được tự do vui chơi như trước suốt thời gian dịch bệnh năm 2020.

Những người tham gia sẽ chia sẻ về những thay đổi ở khu phố nơi họ sinh sống, sự thích nghi của họ dưới tác động của dịch Covid-19, và những điều đã trở thành “bình thường mới” trong cuộc sống của họ qua thời kỳ đại dịch, bao gồm cả những ảnh hưởng của dịch bệnh đến sức khỏe của những người trẻ tuổi cũng như gia đình, bạn bè họ và cả cộng đồng.

Dưới đây là bài tham gia của bạn Trần Quỳnh Giang, hãy cùng theo dõi nhé!

Chào mọi người, mình là Giang, 17 tuổi. Và đây là khu nhà mình.

Nhà mình nằm ngay đường quốc lộ chạy ngang qua TP Đà Nẵng. Con đường còn tiếp giáp với bãi biển nơi hằng ngày có rất đông người đổ xô đến. Mỗi khi mình nhìn ra ngoài, khung cảnh lúc nào trông cũng vô cùng nhộn nhịp. Những du khách lần đầu đến đây có thể sẽ thấy choáng ngợp với vô số phương tiện giao thông đang lưu thông trên đường, những ánh đèn neon rực rỡ và đầy sắc màu chiếu sáng suốt ngày đêm từ các cửa tiệm, nhà hàng và quán ăn dọc hai bên đường. Hằng ngày cứ sau 5 giờ chiều, từng nhóm người lại cùng nhau đi dạo, tập thể dục hoặc tụ tập ăn uống. Hoạt động đường phố như là một phần trong cuộc sống của người dân nơi đây.

Nhưng COVID-19 đã thay đổi mọi thứ.

Đường phố giờ vắng tanh. Không ăn uống, không âm nhạc, không đèn đóm và không một bóng người. Nó trở nên vô hồn và tĩnh lặng đến lạ. Mọi người chỉ được phép di chuyển khi cần thiết. Và đúng vậy, những thay đổi này đã ảnh hưởng đến tất cả chúng mình theo rất nhiều cách. Mọi người phải thay đổi thói quen và cuộc sống thường nhật của mọi người đều đã thay đổi.

Cuộc sống giờ đây bị giam giữa bốn bức tường, nơi mà những câu chuyện, cảm xúc và tình cảm khó có thể chia sẻ hơn. Nhưng quan trọng nhất là những kết nối và tương tác xã hội mà chúng ta đã từng coi là hiển nhiên trước đại dịch, giờ đây gần như đã mất đi.

Hàng xóm của mình vẫn hay kể với nhau rằng họ mong tình trạng giãn cách này sớm kết thúc đến thế nào, để mọi người có thể trở lại như bình thường. Điều tệ nhất là các chủ cửa hàng bán thức ăn giờ đây phải sống nhờ tiền trợ cấp của chính phủ vì họ đã hoàn toàn mất hết thu nhập. Và điều này ảnh hưởng không nhỏ đến tình hình kinh tế của khu dân cư chỗ mình.

Đành vậy thôi, bản thân mình và nhiều người khác rất ủng hộ các biện pháp của chính phủ trong việc giải quyết COVID-19, nhưng vẫn hi vọng những ngày sắp đến sẽ có thể khá hơn.

Trần Quỳnh Giang
team 2